Người dịch: Whistle

“Nói đi cũng phải nói lại.”

Chu Giáp ngẩng đầu, nhìn về phía xa, trước mắt là núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, phần cuối là biển cả, nơi hội tụ của vô số dòng nước.

Giữa biển cả, dường như có một ngọn núi cao đứng sừng sững.

Nơi đó…

Chính là đích đến của bọn họ.

“Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến Huyền Thiên minh?”

“Nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày.” Hàn chưởng quỹ không chút do dự đáp:

“Chu huynh đệ không cần lo lắng, với tu vi, tuổi tác của huynh đệ và Tiền cô nương, muốn bái nhập Huyền Thiên minh không thành vấn đề, thậm chí còn có thể trở thành đệ tử nội môn, đến lúc đó, hai người đừng quên ta đó.”

“Ha ha…”

Đương nhiên đây chỉ là lời nói đùa, ở tuổi này, Hàn lão không còn muốn tiến bộ, an hưởng tuổi già mới là quan trọng nhất.

Trước kia, ông ta tưởng Chu Giáp, Tiền Tiểu Vân là vợ chồng.

Sau này mới biết không phải.

Mà là anh em kết nghĩa.

“Hàn chưởng quỹ có kiến thức rộng rãi, tại hạ có một chuyện muốn hỏi.” Chu Giáp ngồi xuống, cung kính chắp tay:

“Người đời đều nói, trên Phàm Giai còn có Siêu phẩm, nhưng về Siêu phẩm lại có rất nhiều lời đồn, không biết cụ thể Siêu phẩm là gì?”

“Siêu phẩm…” Hàn chưởng quỹ trầm ngâm một lúc, giải thích:

“Khư Giới rộng lớn vô biên, vô số thế giới rơi xuống nơi này, mỗi thế giới đều có cách phân chia tu vi khác nhau, cách gọi Siêu phẩm cũng không giống nhau.”

“Vương triều Đại Lâm gọi là Tiên Thiên; Thế giới Phí Mục gọi là chuyển chức; Thế giới Bello gọi là Linh Giai, mỗi nơi một kiểu.”

“Nhưng từ rất lâu về trước, người ta gọi chung Siêu phẩm là Hắc Thiết…”

“Sau Phàm Giai, là Hắc Thiết!”

“Hắc Thiết?” Khóe miệng Chu Giáp giật giật:

“Chẳng lẽ sau đó còn có Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim sao?”

“Không có Thanh Đồng.” Hàn chưởng quỹ lắc đầu, sau đó gật đầu:

“Nhưng đúng là có Bạch Ngân, Hoàng Kim.”

“…” Chu Giáp im lặng:

“Thực sự có sao?”

Cách gọi này có vẻ tùy tiện, hay là người xưa thích cách gọi bình thường này?

“Chu huynh đệ nghĩ nhiều rồi.” Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Chu Giáp, Hàn chưởng quỹ cười nói:

“Theo ta biết, trong toàn bộ Huyền Thiên minh, cao thủ Bạch Ngân cũng không nhiều, chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi người đều là nhân vật lớn.”

“Còn cấp bậc Hoàng Kim, càng không liên quan gì đến con người.”

“Cả Hồng Trạch vực rộng lớn như vậy, sáu chủng tộc có rất nhiều cao thủ Bạch Ngân, nhưng ba trăm năm qua chưa từng xuất hiện một nhân vật Hoàng Kim nào.”

“Có ý gì?” Chu Giáp nhíu mày:

“Không liên quan gì đến con người là sao?”

“Chuyện này quá xa vời đối với chúng ta, ta cũng không rõ lắm.” Hàn chưởng quỹ lắc đầu:

“Nghe nói, nếu như con người muốn trở thành Hoàng Kim sẽ bị trời phạt, không chỉ người đó sẽ chết, mà cả chủng tộc của người đó cũng sẽ gặp tai họa.”

“Truyền thuyết…”

“Có một vị thánh giả của một chủng tộc nào đó, dựa vào năng lực nghịch thiên, trở thành Hoàng Kim, nhưng không lâu sau đã bị trời phạt, tộc nhân của người đó cũng diệt vong.”

“Chỉ có dị tộc mới có Hoàng Kim, mà một khi loại sinh vật đó xuất hiện ở Hồng Trạch vực, sẽ gây ra tai họa.”

Chu Giáp không nói gì.

Hắn nhớ đến con chim khổng lồ mà mình gặp phải trên đường đi.

Nó…

Có phải là sinh vật Hoàng Kim không?

Bất kể có phải hay không, nếu như nó xuất hiện ở Hồng Trạch vực, e rằng cũng sẽ gây ra tai họa cho tất cả chúng sinh.

Hắc Thiết?

Bạch Ngân?

Hoàng Kim?

“Thần thì sao?”

La Tú Anh bên cạnh hỏi:

“Thế giới Phí Mục có thần, chẳng lẽ bọn họ cũng không thể trở thành Hoàng Kim sao?”

“Thần chính là thần.” Hàn chưởng quỹ nói:

“Bọn họ không phải là con người, hơn nữa, thần ở thế giới Phí Mục là thần vì nắm giữ một số quy tắc, đến Khư Giới có còn là thần hay không thì còn phải xem xét lại.”

“Giống như thế giới Bello cũng có thần, nhưng sau khi rơi vào Khư Giới, thần lực trên người họ đã biến mất, thực lực chỉ tương đương với Bạch Ngân.”

“Cá nướng xong rồi.” Tiền Tiểu Vân đúng lúc lên tiếng:

“Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, cứ coi như là nghe chuyện phiếm là được.”

“Tiền cô nương nói đúng.” Hàn chưởng quỹ gật đầu, ông ta cũng không đến ăn chực, mà lấy ra một bầu rượu:

“Chu huynh đệ, nếm thử rượu Bích Loa này đi, vị rất ngon.”

“Được.”

Ăn uống no say, rượu ngà ngà.

Hàn chưởng quỹ say khướt, lảo đảo, lẩm bẩm:

“Nhất định phải bái nhập Huyền Thiên minh, cho dù chỉ là đệ tử ngoại môn cũng có thể miễn nghĩa vụ quân sự, nộp thuế, nội môn… nội môn thì càng tốt.”

“Các ngươi còn trẻ, còn có hy vọng trở thành Siêu phẩm, muốn tấn thăng Siêu phẩm phải có Nguyên Chất Siêu phẩm, sau khi trở thành đệ tử liền có thể mua, tóm lại là phải có thân phận.”

“Lúc ta bằng tuổi các ngươi, mới… mới là lục phẩm, cả đời chỉ đến thế, hai người các ngươi đều là cửu phẩm…”

Hàn chưởng quỹ cảm khái, lẩm bẩm, dần dần ngủ thiếp đi.

Chu Giáp khẽ động, ngôi sao trong thức hải sáng lên, màn hình xuất hiện.

Tên: Chu Giáp.

Tu vi: Phàm Giai cửu phẩm Nội Kình (232/30000).

Nguyên Tinh: Thiên Anh Tinh (Đặc tính: Chưởng Binh), Địa Mãnh Tinh (Đặc tính: Bạo Lực), Địa Mặc Tinh (Đặc tính: Thính Phong), Địa Hùng Tinh (Đặc tính: Long Hổ), Thiên Huyền Tinh (Đặc tính: Càn Khôn tàn), Địa Phụ Tinh (Đặc tính: Ngự Thủy tàn).

Công pháp: Tam Nguyên Chính Pháp viên mãn (57/3000).

Võ kỹ: Nhị Trọng Khiên Phản viên mãn (1893/2000), Nạp Nhĩ Bí Tức Thuật thuần thục (456/500), Bôn Lôi Phủ Pháp viên mãn (2005/4000), Đoạt Mệnh Kiếm tinh thông (859/1000)…

Tam Thân Bộ, Thiết Nguyên Thân, Khiên Chấn, Cửu Trọng Đăng Lâu Bộ, Cự Mãng Thổ Châu…

Phải nói là…

Tuy rằng thế giới bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, nhưng tốc độ tăng tiến tu vi, thực lực cũng rất nhanh.

Lúc rời khỏi Hoắc gia bảo, Chu Giáp mới là thất phẩm, bây giờ đã là cửu phẩm, hơn nữa còn có Nguyên Tinh, thực lực tăng vọt.

Chu Giáp ngẩng đầu lên.

Đích đến đã mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt.

“Cọt kẹt… cọt kẹt…”

“Rầm!”

“Nhanh lên, nhanh lên!”

0.52784 sec| 2404.344 kb